Saturday, December 3, 2016

Nguyễn Chánh Toán 726 Đoàn Công Tác 72

haclong726

Nov 29 2016 at 4:50 AM


Trước hết xin giới thiệu về mình. Tôi tên Nguyễn Chánh, thành viên toán 726 do thiếu uý Quách Tố Long làm trưởng toán, là 1 trong 3 toán của đoàn 72 được lệnh hành quân lên đỉnh Đồng Đen, tức cao độ 66 vào cuối tháng 3/75. Chúng tôi gồm: thiếu uý Quách Tố Long, chuẩn uý Chung Tử Ngọc, Thạch Neary, Châu Chốp, Lê Phước Hậu, Đặng Kim Hùng và tôi v.v.. cùng 2 toán khác và trung đội 3 TQLC mà tôi không nhớ cụ thể của đại đội mấy thuộc tiểu đoàn nào đã cố gắng triệt thoái sau khi mất liên lạc với chỉ huy, nhưng chúng tôi đã không bao giờ trở về với đơn vị của mình được nữa. Chúng tôi bị bỏ rơi một cách không thương tiếc. Từ lúc đó đến sau, chúng tôi phải chấp nhận tất cả mất mát, tủi nhục của kẻ thua cuộc. Phải bị tù đày, đi kinh tế mới và những đau đớn khác cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng, chúng tôi đã vượt lên và tồn tại. Tôi đã gặp anh Nguyễn Quang Đợi, cựu nhân viên toán 723. Thật ra, anh ấy đã giải ngũ trước khi tôi là thành viên của đoàn 72. Chúng tôi đã ôm nhau khóc, những giọt nước mắt hờn tủi của những người lính bất hạnh. Nhưng, chúng tôi không trách ai kể cả người đứng đầu quốc gia. Chúng ta chỉ là con số không trong cuộc chơi của những thế lực muốn phân chia thế giới.
Hôm nay, viết những dòng nầy gửi đến anh không phải để xin giúp đỡ vì thật ra, các anh cũng phải tự lực cánh sinh chứ đâu có ngồi mát ăn bát vàng và tôi cũng không quen vòi vĩnh, đòi hỏi người khác ban phát cho mình ơn huệ. Tôi chỉ muốn tìm lại dấu tích xưa của một thời dấn thân, một thời hào hùng của tuổi trẻ và cũng muốn nhắn nhủ với các anh rằng đâu đó trên quê hương VN vẫn còn những ánh mắt và đôi tay luôn mở rộng chờ ngày đoàn tụ.
  Gửi đến anh lời chào NKT!


Sau khi thụ huấn tại Yên Thế, đầu năm 1975, bọn tôi 4 đứa gồm: Lê Phước Hậu, Đặng Kim Hùng, Lê Văn Tam và tôi cùng về đoàn 72. Hậu, Hùng và tôi được bổ sung toán 726 của thiếu uý Quách Tố Long. Tam về toán khác. Riêng tôi sau đó được đi học khoá pháo binh 1 tháng. Kết thúc khoá học là nhận lệnh hành quân luôn nên tôi thật sự cũng không biết nhiều lắm. Lúc đầu, tôi rất tức giận vì bị bỏ rơi, nhưng sau khi đọc hồi ký của vị chỉ huy Trưởng đoàn 72, tôi hiểu các anh cũng không thuận lợi hơn gì, vì vậy tôi cũng nguôi ngoai và thay vào đó là sự xót xa cho thân phận người lính. Nếu có dịp về thăm anh Đợi, chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn. Vài ngày nữa tôi cũng sẽ ghé anh ấy. Chào anh nhé! Nếu có thể cho tôi gửi lời thăm anh em. À, hình như đại tá Liêu Quang Nghĩa CHT sở LL vừa mất phải không anh?


Nov 30 2016 at 9:49 AM

Em khoá 8/74 Đồng Đế. Lúc còn ở quân trường em là khoá sinh đại đội trưởng đại đội 847, còn Lê Phước Hậu là KS đại đội phó, thuộc tiểu đoàn Đinh Tiên Hoàng. Em không biết Trần Minh Ngà. Em và Hậu cùng vào toán 726 của anh Long, nhưng Hậu đã bung lựu đạn tự sát khi triệt thoái từ Đồng Đen xuống và đụng độ với vc. Chuyện nầy anh Long, anh Ngọc đã biết. Sau mấy ngày trong rừng, tụi em ra Đà Nẵng khi đã bị vc chiếm rồi. Anh Long, Ngọc và những người còn lại, kể cả trung đội TQLC đến chùa tỉnh hội tá túc. Nhưng, lúc đó lính và dân chạy giặc đông quá mà nghe vc sẽ lùa lính và dân đi trước mở đường nên em rủ một thằng lính TQLC đi bộ về SG. 2 đứa đến Châu Ổ, Quảng Ngãi thì bị bắt đưa đi cải tạo. Cuối năm 75, tụi nó cho về (nhà em lúc đó ở Bà Chiểu), nhưng gia đình em phải đi kinh tế mới vì gia đình em là lính VNCH (ba trong đại đội 2 trinh sát dù). Từ đó đến nay, em vẫn luôn tìm kiếm số anh em NKT còn lại, nhưng họ cũng giống mình là luôn dấu thân phận nên thật khó khăn khi tìm họ. Chỉ có một thằng bạn học tên Phạm Duy nó nói ở Nha (bên hông Bộ TTM) và nó là con nuôi đại tá Đoàn Văn Nu giám đốc. Em biết anh Đợi là nhờ đọc mấy bài viết của anh trên mạng nên tìm đến. Em cũng có người thân định cư bên Mỹ, em có nhờ liên lạc với anh, nhưng nó nói không được nên em không thể làm gì hơn. Sau nầy, em có được cái iPhone 5 nên việc truy cập thuận lợi hơn



Dec 1/2016

Khi anh nhắc đến ch/uý Vui, em nhớ đến anh nầy vì sau khi triệt thoái từ ĐĐ xuống cái làng ở chân núi thì đụng độ với vc. Lúc ấy, 3 toán của mình và trung đội 3 TQLC chạy lên ngọn đồi gần đó tính vòng qua làng ra ngã 3 Huế. Anh Vui đi phía trước cách em khoãng 15m, sau lưng em cách khoãng 5m là Hậu (chắc Hậu là người cuối cùng). Dù súng nổ vang trời, anh Vui vẫn đi thanh thản như không có gì xãy ra. Bỗng, sau lưng anh một cột khói bốc lên, đất đá văng tứ tán. Một trái đạn pháo đã nổ sau lưng anh ấy. Khi khói bụi tan đi, em không thấy chiếc ba lô của anh ấy đâu nữa, quần áo cũng bị rách vài nơi, nhưng anh ấy vẫn đi lên đồi và khuất sau mấy bụi sim. Lúc nầy, em và Hậu vẫn lóp ngóp dưới ruộng. Hậu đã quá mệt nên dừng lại và xin em một trái lựu đạn. Em quăng cho nó một trái M67 và nói nó cố gắng lên (em và Hậu cùng là khoá sinh chỉ huy đại đội 847 và cũng gần nhà nên phải nói là rất thân). Em tưởng nó sẽ dùng lựu đạn khi cận chiến hoặc bị thương không cứu được. Nhưng, khi em bò thêm vài bước tới được bờ ruộng, em quay lại báo cho nó biết thì em thấy nó nhắm mắt mà 2 tay ôm bụng. Em hốt hoảng kêu lên: Hậu !!! thì cũng vừa lúc một tiếng nổ vang lên, lửa trùm lên người nó rồi nó ngã vật ra sau. Em đã khóc vì từ lúc đó em đã mất đi người bạn thân nhất của mình. Sau đó, em vừa khóc vừa leo lên bờ chạy vào mấy bụi sim, nơi mấy anh em mình bắn trả lại tụi vc. Anh Long thấy em khóc nên có vẻ bực bội (chắc anh quê trước mấy anh em TQLC) nên hỏi: làm cái gì mà khóc. Em trả lời: Hậu chết rồi. Em thấy anh ấy lặng đi một lúc rồi quay mặt qua chổ khác không nói gì thêm nữa... Có thể anh Ngọc đã sót trường hợp hy sinh của Hậu cũng nên. Nhắc đến điều nầy nghe buồn lắm nhưng biết làm sao? Em chỉ mong tên của Hậu cũng được lưu vào quân sử của NKT để bên kia thế giới nó không bị tủi thân. Mong anh hiểu
http://altsnkt.blogspot.ca/2016/08/anh-linh-tu-si-nha-ky-thuat.html


Dec 2/2016

Sau khi học tập cải tạo về, em có ghé nhà Hậu để báo tin, nhà nó ở trên đuờng Kỳ Đồng, nay là Lê Văn Sĩ, quận 3. Em thuật lại vụ việc Hậu rút lựu đạn tự sát, má nó chửi em: Sao đưa lựu đạn cho nó? Rồi bà khóc thê thảm. Em cũng lặng lẽ rút lui. Em rất hiểu tâm trạng của một người mẹ bị mất con nên em không giận bà ấy mà trái lại em tự dằn vặt mình với câu hỏi: Phải chi mình đừng đưa lựu đạn cho Hậu nhỉ? Giờ thì QLVNCH không còn nữa! NKT không còn nữa nên nói điều nầy ra không phải đòi hỏi quyền lợi nầy kia. Ở cõi vĩnh hằng chắc Hậu cũng đã an vui. Nhưng, những người còn sống như anh em mình có trách nhiệm phải nhớ những người đã nằm xuống vì lý tưởng bảo vệ tổ quốc để sự hy sinh của họ không còn vô nghĩa. Xin hãy ghi tên Lê Phước Hậu vào bảng tử sĩ NKT anh Hoà nhé



Dec 2/2016


Từ đó đến nay em không dám ghé nhà Hậu lần nào nữa. Với lại, đã hơn 40 năm qua không biết nhà nó còn đó hay đã đi nơi khác và em cũng không nhớ đường vào nhà nó. Nhưng em sẽ cố gắng

1 comment:

baldquang said...

Hi Chánh,
Tôi là Trần văn Quang K4/72 TD cùng khóa Thiếu úy Quách tố Long, muốn liên lạc với Long.
Nếu có thể Chánh cho tôi xin địa chỉ hoặc số phone của Q T Long.
Email của tôi: baldquang@gmail.com , phone:+61420490550
Tôi đang ở Sydney, Australia
Cám ơn nhiều